Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Hồn Ma Khốn Kiếp, Em Yêu Anh


Phan_22

"Em phải về đây, em muốn anh tìm ra chị ấy trước ba ngày."

"Ừ."

Uyên Uyên về không lâu thì Nghi Anh đi vào gặp Lý Vĩnh Kỳ.

"Anh tìm em."

"Sáng ngày mai đưa Trần Đan Tâm ra khỏi X-LAO, chú Lý sẽ sắp xếp người đi theo cô."

"Anh muốn em đưa cô ta đi đâu?"

"Tùy cô, đi gặp chú Lý chuẩn bị đi."

Để Đan Tâm ở lại X-LAO sớm muộn gì Uyên Uyên cũng biết.

Cửa thang máy mở ra, Uyên Uyên lê thân xác mệt mỏi trở về nhà. Hom nay đúng là xui xẻo, chị Tâm bị bắt cóc, ở club thì bị một đám người chán sống gây chuyện.

Tiếng bước chân quen thuộc vang lên sau lưng, một giờ sáng rồi sao anh còn chưa về nhà.

Âu Dương Thiếu Phong cầm lấy túi xách của Uyên Uyên, đi bên cạnh im lặng không nói gì.

"Anh đợi em bao lâu rồi?"

"Anh không biết."

Hắn chỉ biết đợi cô về không quan tâm thời gian bao lâu.

"Sao anh không tới club tìm em?"

"Em còn phải làm việc."

Còn mười mét nữa là tới căn hộ cô đang ở, nếu bây giờ không đòi hỏi anh một chút e rằng sau này không còn cơ hội nữa.

"Thiếu Phong, bế em về nhà được không?"

Âu Dương Thiếu Phong dừng bước, từ lúc quen nhau đến giờ cái gì Uyên Uyên cũng đều làm theo ý hắn không đòi hỏi ở hắn bất cứ thứ gì, đôi lúc vì cô như vậy mà hắn nỗi cáu nhưng bây giờ...

"Sao tự nhiên lại muốn như vậy?"

Uyên Uyên cười, nụ cười thật buồn.

"Em muốn nhân lúc anh còn nghĩ em là người tốt để đòi hỏi một chút, em sợ khi anh biết em là ai sẽ không thèm nhìn đến em nữa."

"Em..."

Uyên Uyên cắt ngang.

"Sớm muộn gì anh cũng biết nhưng em sẽ không nói bây giờ đâu. Nói ra em sẽ không còn mặc cảm tội lỗi khi đứng trước mặt anh nữa nhưng nói ra cũng sẽ rất đau, em bây giờ chưa đủ dũng khí để cho anh biết. Anh cứ xem như em chưa nói gì đi, em về đây."

Uyên Uyên đi trước, cô muốn khóc nhưng không khóc được cảm xúc của cô đã sớm chai lì theo từng năm tháng ngươi giết ta, ta giết ngươi đó rồi.

Âu Dương Thiếu Phong rối rắm nhưng vẫn đuổi theo bế Uyên Uyên đưa về nhà.

Uyên Uyên khẽ cười, vòng tay qua cổ Âu Dương Thiếu Phong.

"Em đã ăn gì chưa?"

"Em ăn ở club rồi."

"Nghỉ ngơi nhiều một chút, em là người bằng xương bằng thịt chứ không phải sắt thép."

Phụ nữ bên cạnh hắn rất nhiều nhưng người có thể khiến hắn yêu chỉ có mình cô.

"Em biết rồi, dù mọi người có nghĩ chị như thế nào thì đối với em chị luôn vĩ đại."

Không phải ai cũng có thể chấp nhận một sát thủ.

Đặt Uyên Uyên nằm trên giường kéo chăn đắp mới đứng dậy. Tay áo hắn bị Uyên Uyên cầm chặt không buôn.

"Gần sáng rồi em mau ngủ đi."

"Không muốn, em ngủ rồi anh sẽ đi mất."

Âu Dương Thiếu Phong ngồi lại xuống giường nhéo mũi Uyên Uyên.

"Không muốn anh đi?"

Cho đến bây giờ hắn chưa từng ở lại nhà cô, cô cũng không bao giờ nói hắn ở lại.

"Không được sao."

Uyên Uyên lầm bầm trong miệng.

"Chẳng phải anh vẫn ở lại với mấy người phụ nữ kia sao."

"Không được so sánh, em khác với họ."

Hừ...cô không thích khác.

"Em không biết, em muốn anh làm gối ôm của em."

Âu Dương Thiếu Phong lấy tay chỉ vào môi mình.

"Hôn anh đi anh sẽ ủy khuất bản thân làm gối ôm của em một đêm."

Uyên Uyên làm theo lời Âu Dương Thiếu Phong nói nhưng thay đổi một chút không phải hôn môi mà là cắn môi Âu Dương Thiếu Phong.

"Lý Nhã Uyên, lần này em chết chắc."

Nhận thấy nguy hiểm, Uyên Uyên cười khanh khách tung chăn nhảy xuống giường chạy trốn.

"A... cưỡng bức con gái nhà lành."

"Cưỡng bức con gái nhà lành? Hôm nay anh sẽ cho em biết thế nào là cưỡng bức con gái nhà lành."

Xem ra hắn phải dạy bảo cô tốt một chút, đối với cô thương hương tiếc ngọc làm cô quên mất hắn là ai.

Người trốn ta tìm, Uyên Uyên có chạy đằng trời thì cũng bị Âu Dương Thiếu Phong tóm gọn.

Chương 41

Sân bay, 6 giờ sáng.

"Bạn trai của chị sẽ ra sân bay đón chúng ta sao?"

"Ừ, Thạch Thảo nói thế."

Đồng Hiểu Hiểu và Đan Linh kéo vali ra khỏi sân bay. Đang yên đang lành lại bị bắt cóc còn mang thai nữa.

"Hiểu Hiểu."

Cố Mĩ Yên chạy lại ôm lấy Đồng Hiểu Hiểu, tối hôm qua nghe tin chị em của mình đến Bắc Kinh vui đến mức thức trắng đêm.

Đan Linh choáng váng, người ở vì sao nào vừa đáp xuống trái đất vậy trời.

"Ai vậy mẹ?"

Cố Mĩ Yên buông Đồng Hiểu Hiểu ra nhìn khắp người Đan Linh cho đến khi cả người Đan Linh nổi đầy da gà.

"Đây là con gái cậu?"

"Ừ, Đan Linh chào dì đi."

À, là bạn của mẹ hồi còn ở Bắc Kinh.

"Chào dì."

"Xinh đẹp rất giống cậu."

Lâm Thiên Vũ đứng từ xa nhìn thấy màn gặp lại thắm thiết tâm hồn tựa như hoa nở, mẹ hắn và mẹ Đan Tâm có quen biết nhau. Thế này dễ tính hơn rồi.

Lâm Thiên Vũ đi đến chỗ ba người đang đứng chỉ cười với mẹ hắn rồi quay sang ra mắt mẹ vợ và em vợ.

"Chào dì con là Lâm Thiên Vũ."

Đồng Hiểu Hiểu lắp bắp, liệu đây có phải....

"Cậu...cậu là Lâm...Thiên...Vũ?"

Đan Linh vẫn còn ở trong mộng, người này chính là bạn trai của chị sao còn đẹp hơn so với tưởng tượng của cô.

Cố Mĩ Yên chẳng hiểu trời trăng mây gió là gì, từ khi nào tên của con trai bà gây sốc tới mức này.

"Cậu biết con trai tớ?"

Đồng Hiểu Hiểu càng sốc hơn, là con của Mĩ Yên. Thảo nào Thạch Thảo nói mẹ của Lâm Thiên Vũ phản đối Đan Tâm. Từ nhỏ Mĩ Yên đã theo chủ nghĩa hoàn mĩ, Đan Tâm có một vết nhơ trong quá khứ nên bà có thể hiểu tại sao Mĩ Yên phản đối.

"Tớ không biết, tớ không biết con trai cậu chính là bạn trai của Đan Tâm."

"Đan Tâm?"

Cố Mĩ Yên không hiểu, tại sao Hiểu Hiểu lại biết Thiên Vũ là bạn trai của Đan Tâm.

Thời cơ đã đến, Lâm Thiên Vũ cười nói với mẹ.

"Đan Tâm là con của dì."

Cố Mĩ Yên ngây ra.

"Không thể nào, Chí Viễn nói hai người chỉ có một đứa con gái."

Trên mặt Đồng Hiểu Hiểu thoáng ưu thương, chỉ vì một câu nói của chồng bà mà một người còn sống khỏe mạnh như Đan Tâm bị coi là đã chết.

"Tớ có hai đứa con gái, Đan Tâm là con đầu của tớ. Năm đó do tớ sinh khó nên Chí Viễn đã đưa Đan Tâm vào cô nhi viện rồi nói nó đã chết."

Cố Mĩ Yên không thể tin được, không lẽ người cha vô lương tâm muốn giết cả con gái mình mà Thiên Vũ nói chính là Chí Viễn.

"Dì, chị Đan Tâm đúng là chị của con những gì ba con nói không phải là sự thật."

"Mọi người về nhà rồi nói, chuyện cần lo bây giờ là tìm ra Đan Tâm."

Lâm Thiên Vũ xách vali ra xe để Đồng Hiểu Hiểu và Đan Linh ngồi ở phía sau quay lại nói khẽ với Cố Mĩ Yên.

"Con đã nói với mẹ rồi còn gì, ông ta không xứng đáng làm ba của Đan Tâm. Những gì ông ta làm mẹ sẽ không tưởng tượng được đâu."

Cố Mĩ Yên im lặng bước lên xe, Lâm Thiên Vũ cũng lên theo.

Biệt thự Lâm gia.

Đan Linh nhìn những gương mặt thân quen cũng có xa lạ khẽ cúi chào.

"Chào mọi người."

Cố Mĩ Yên đi đến cạnh Lâm Thiên Vân.

"Đây là con gái của Hiểu Hiểu tên là Đan Linh, Đan Tâm... cũng là con gái của Hiểu Hiểu còn vì sao thì em sẽ giải thích sau."

Đồng Hiểu Hiểu nhìn lướt một lượt, trừ cô gái có mái tóc hạt dẻ ngời cạnh Thiếu Phong những người còn lại bà đều biết.

Thấy Đồng Hiểu Hiểu nhìn mình Uyên Uyên mỉm cười, nếu để ý một chút thì chị nhìn rất giống mẹ.

"Con có thể giống mọi người gọi là dì không?"

Đồng Hiểu Hiểu gật đầu.

"Con là Lý Nhã Uyên, chắc chị đã nhắc đến con với dì rồi."

"Đúng là có nhắc, Đan Tâm nói nó nhận con làm em gái nuôi."

"Thì ra mọi người đều quen biết cả."

Thạch Thảo xích qua một bên cho Đan Linh ngồi xuống, a...trái đất tròn đi đâu cũng gặp người quen.

"Ừ, trừ Thiên Vũ và Uyên Uyên là lần đầu gặp mặt còn lại cô đã gặp hết rồi. Bên phía cảnh sát nói sao, từ chiếc xe bắt cóc Đan Tâm có điều tra được gì không?"

Lâm Thiên Vũ ngồi xuống cạnh Lâm Thiên Bình, thở dài.

"Chiếc xe đó bị bỏ lại, không có chút manh mối nào để tiếp tục điều tra."

Mọi chuyện cứ như thế đi vào bế tắc nhưng ông trời không tuyệt đường sống của con người bao giờ rồi cũng sẽ có cách tìm ra Đan Tâm trước thời hạn ba ngày.

"Thiếu Phong nói anh có bản sao đoạn băng ghi hình hiện trường vụ án đúng không?"

"Ừ, tôi đã xem suốt cả tối hôm qua nhưng không tìm thấy được gì."

Có lẽ những người sống trong sạch như Lâm Thiên Vũ không thấy được gì nhưng cô thì khác, mỗi tổ chức hắc đạo hay băng nhóm mafia đều có một dấu hiệu nhận biết riêng. Dù sao đi nữa cô phải xem một lần biết đâu lại tìm được gì.

"Cho tôi xem thử."

"Chờ một chút tôi đi lấy."

Lâm Thiên Vũ đứng dậy đi ra xe lấy, lát sau mang vào một chiếc laptop mầu đen tuyền. Mở đoạn băng ghi hình lên cho Uyên Uyên, Đồng Hiểu Hiểu và Đan Linh cùng xem.

Uyên Uyên tập trung vào đoạn băng ghi hình, chỉ xem lướt qua một lượt cô đã biết vấn đề ở đâu. Sát khí cố công giấu bao năm nay một lần nữa bộc phát lần này còn nặng hơn cả lần trước.

"Vấn đề là ở đây."

Lâm Thiên Vũ nhìn kĩ vào màn hình.

"Tôi không thấy gì cả."

"Nhìn như vậy tất nhiên là không thấy."

Cả nhóm chụm đầu lại xem, đích thực là không thấy gì.

"Chúng ta cứ ngồi yên để chúng nó muốn làm gì thì làm đừng quấy rầy tụi nó."

Ba người lớn tuổi nhất ngồi yên tại chỗ dù trong lòng thấp thỏm không yên nhưng không thể làm gì ngoài đợi.

Mười ngón tay Uyên Uyên lướt trên bàn phím, thao tác nhanh gấp mấy lần người bình thường.

Âu Dương Thiếu Phong kinh ngạc, người suốt ngày ngồi trước máy tính như hắn còn không đạt đực trình độ này.

"Anh không biết em giỏi máy tính đến vậy."

"Còn nhiều điều mà anh không biết lắm."

Lúc còn ở X-LAO thứ cô học không chỉ có giết người. Vũ khí, đạn dược, máy tính, cách sinh tồn,... đều là những thứ cô phải học.

Nhấn vào phím enter , vùng anh được khoanh tròn trên màn hình được phong to ra.

Trên tay cầm chiếc khăn tẩm thuốc mê của người đàn ông mặc áo đen có một hình xăm thần chết cầm lưỡi hái. Lúc cô nhìn vào những người đàn ông đó có cái gì rất quen thuộc cho đến khi cô nhìn thấy hình xăm thần chết cô mới ngộ ra thì ra bọn họ với cô là người cùng một nhà.

Càng nhìn thì càng không hiểu. Tất cả quay về chỗ ngồi, Uyên Uyên biết vấn đề ở đâu thì chắc hiểu hình xăm này nói lên điều gì.

"Thiếu Phong, anh biết X-LAO không?"

Âu Dương Thiếu Phong ngẩn ra cái này thì liên quan tới tổ chức hắc đạo đó.

"Biết nhưng không rõ lắm."

"Vậy thì em nói rõ cho anh biết. X-LAO là tổ chức sát thủ lớn nhất thế giới, đứng đầu Châu Á về buôn bán xũ khí và ma túy. Hơn một nửa người trong chính phủ các nước nơi có người của tổ chức này đều cam lòng làm con chó trung thành để được hưởng lợi, bọn họ nhìn thấy người của X-LAO cả lên tiếng cũng không dám chứ nói gì đến cứu người. Chị Tâm bị X-LAO bắt cóc."

Lâm Thiên Vũ nhíu mày, Nghi Anh làm sao có thể liên quan đến tổ chức hắc đạo đó.

"Làm sao cô biết Đan Tâm bị X-LAO bắt cóc nhỡ không phải thì sao?"

"Biểu tượng của sát thủ X-LAO là hình thần chết cầm lưỡi hái, chỉ có những sát thủ cấp thấp của X-LAO mới xăm lên người mình biểu tượng đó."

Hình như Âu Dương Thiếu Phong lại thấy Uyên Uyên của hôm ở bênh viện, lạnh lẽo sát khí đầy mình.

Uyên Uyên nhếch môi cười, lấy điện thoại gọi cho Lý Vĩnh Kỳ gọi đến lần thứ năm vẫn không được. Giỏi lắm, bây giờ mới biết sợ thì đã quá trễ rồi.

"Khốn nạn, anh dám lừa tôi."

Anh nghĩ không nghe máy là thoát nạn sao, Uyên Uyên nhấn số khác gọi cho chú Lý. Bật loa ngoài để trên bàn, có những chuyện không thể nói trực tiếp thì dùng cách gián tiếp mà nói Thiếu Phong đủ thông minh để nhìn ra cô là ai.

"Uyên Uyên, em làm gì vậy?"

"Anh không phải muốn biết em là ai sao? Em sẽ cho anh biết, có chuyện gì cũng đừng ai lên tiếng."

Hắn vẫn luôn muốn biết nhưng đến lúc được biết thì không muốn nữa, biết rồi có phải hắn sẽ mất Uyên Uyên.

Chuông đổ lần thứ hai thì có người nghe máy.

"Tiểu thư."

Uyên Uyên không màng tới người xung quanh chú tâm vào cuộc điện thoại.

"Lý Vĩnh Kỳ đâu?"

"Ông củ còn đang ngủ, tối hôm qua ông chủ không ngủ được."

Người đàn ông trung niên đứng ngoài phòng ngủ của Lý Vĩnh Kỳ nhỏ giọng nghe điện thoại.

"Không ngủ được, anh ta không làm chuyện gì có lỗi với tôi thì làm gì có chuyện không ngủ được. Chú Lý gọi anh ta dậy."

"Nhưng..."

Nếu chú Lý có mặt ở Lâm gia lúc này sẽ không thể nào giữ cho giọng nói tiếp tục bình thường bởi gương mặt của Uyên Uyên lúc này lạnh gấp mười lần gương mặt mà Lý Vĩnh Kỳ dùng để nói chuyện với Nghi Anh.

"Chú Lý tôi không có thời gian nhưng nhị với chú, tôi cho chú ba phút không cần biết chú dùng cách gì thứ tôi muốn là Lý Vĩnh Kỳ nghe điện thoại."

Chú Lý rùng mình, không thể làm trái ý của tiểu thư lẫn ông chủ, ông đứng ở giữa rất khó xử.

"Nhưng ông chủ đang..."

"Tôi mặc kệ anh ta đang làm gì, dù anh ta có đang cùng người phụ nữ nào đó lăn lộn trên giường thì cũng bắt anh ta nghe điện thoại cho tôi."

Hai cánh cửa nặng nề mở ra, chú Lý hiểu ý mang điện thoại vào.

"Là điện thoại của tiểu thư."

Lý Vĩnh Kỳ nhận lấy điện thoại, hắn đang ở trên giường nhưng bên cạnh không hề có người phụ nữ nào.

"Em có cần tức giận với chú Lý không?"

"À...vậy người tôi nên tức giận là con rùa rụt đầu nhà anh phải không. Tại sao anh lại bắt cóc chị Tâm chị ấy làm gì cản trở anh sao?"

Lý Vĩnh Kỳ im lặng không nói gì.

"Anh câm hả, trước khi tôi ném anh vào hồ làm mồi cho cá mập thì tốt nhất anh hãy cho tôi một lời giải thích . Tôi rời khỏi X-LAO lâu như vậy chắc lũ các mập tôi nuôi trong hồ ít khi được nếm mùi vị của thịt người, nếu tôi ném anh vào đó chúng hẳn sẽ rất vui dù sao đó cũng là thịt của lão đại mà."

Lý Vĩnh Kỳ bóp trán ảo não, không ngờ em gái hắn tức giận đến mức này. Có một lần khi hắn nhỡ tay giết chết con mồi của Uyên Uyên trong lúc hắn không để ý đã bị đứa em gái duy nhất tóm gọn vứt xuống hồ, lúc đó hắn mười tuổi còn Uyên Uyên chỉ có năm. Nếu không phải ba hắn đi qua cứu hắn lên thì hắn đã thành oan hồn trong bụng cá từ lâu rồi, người trong X-LAO nếu chẳng may đắc tội với Uyên Uyên đều được vinh dự làm điểm tâm cho cá. Nhờ khả năng thiên phú và cả huấn luyện của ba mười năm sau đó Uyên Uyên nhiễm nhiên trở thành sát thủ gỏi nhất, tàn nhẫn nhất của X-LAO.

"Cô ta đúng là cản trở anh, nếu cô ta còn ở bên cạnh Lâm Thiên Vũ thì làm sao Nghi Anh có thể trở về làm phó tổng phu nhân của DL."

Chỉ nói chừng đó Uyên Uyên đã hiểu rõ mọi chuyện.

"Thứ anh muốn là DL?"

"Đúng."

"Lý Vĩnh Kỳ anh có nhớ trước khi ba bị người ta sát hại đã nói gì không. Ba nói tham vọng càng lớn thì ngu xuẩn càng nhiều việc làm của anh rất ngu xuẩn anh có biết không hả. Quên chuyện lấy DL ra khỏi tay Lâm gia và nói cho tôi biết chị Tâm đang ở đâu."

Ba cô vì có quá nhiều tham vọng mà tự đào mồ chôn mình, ngày hôm ba bị người ta hại chết cô cũng có mặt nhưng cô không thể làm gì ngoài việc ôm lấy cơ thể đầy máu của ba. Sau khi đám tang ba cô ra biển, lúc đầu cô không có ý định tự tử nhưng khi bơi ra xa cô mới thấy thế giới này thật mệt mỏi rồi dần dần không muốn sống nữa trầm mình xuống biển. Là chị cứu cô lên nói cho cô biết thế giới này vẫn còn có rất nhiều điều đáng để cô tiếp tục sống và chị nói đúng, Thiếu Phong yêu cô đó là việc có ý nghĩa nhất mà cô có.

Lý Vĩnh Kỳ rời khỏi giường, hắn biết tham vọng luôn song hành cùng ngu xuẩn nhưng hắn sẽ không giống như ba, hắn biết cách sử dụng tham vọng của mình như thế nào là tốt nhất.

"Chừng nào chưa lấy được DL thì anh sẽ không dừng lại, Trần Đan Tâm không có ở X-LAO sáng sớm hôm nay Nghi Anh đã đưa cô ta đi rồi."


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_23
Phan_24
Phan_25 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .